Chăn rau em sinh viên vú to lồn đẹp quá

Thanh chỉ kịp hoảng hốt kêu lên một tiếng đã thấy hai bàn tay to lớn của Lãm nâng hai bầu sữa lên… Chàng ngắm nghía một cách ngạc nhiên, thích thú. Thế… áo nhỏ của Thanh đâu ? Tiếng kẽo kẹt càng lúc càng lớn của chiếc giường gỗ đang run. »
Lãm bật cười : « Ừ thì không làm ở đây »
Chàng nhấc bổng thân thể trần truồng của Thanh lên, bồng nàng nhẹ nhàng, dễ dàng như người lớn bồng đứa con nít, đưa vào nhà trong. ***
Diệu Phương khóa chặt cửa rồi ngồi co ro trên giường, nước mắt ứa ra. Phương dù sao cũng yên tâm là chị mình vẫn còn sống, cuối cùng thôi không gọi nữa. »
« … đừng làm như thế… ở đây ! Tiếng kẽo kẹt càng lúc càng lớn của chiếc giường gỗ đang run. Bé Phương thét lên, kinh hoảng nhảy một bước… loạng choạng ngã nhào về phía trước. Nhiều năm thui thủi trong xó nhà đã cho cô gái tật nguyền một làn da mịn màng trắng nõn. Gương mặt hiền hòa nghiêm nghị ngày thường của thầy nay trở nên dữ tợn như cướp biển. Cô bé sợ hãi, úp mặt xuống gối ngất lịm đi…
Khi Diệu Phương tỉnh lại, trời đã về chiều. Cánh cửa phòng có đến hai móc sắt trên dưới, Lãm có là quỷ thật cũng không tài nào phá nổi. Rồi vùng lên bỏ chạy. Và trong hành lang tối tăm dẫn ra nhà sau, chiếc xe lăn của Thanh nằm ngã nghiêng… không người. Thường ngày mẹ và Thanh vẫn mắng bé Phương ở cái nết ăn tạp, nhưng chưa bao giờ bé lại tạp đến mức độ hôm nay. Vì phải ưu tiên cho người tật nguyền khó đi lại và cho công việc thêu may gia công, điện thoại duy nhất trong nhà đã được đặt trong phòng