Bạn thân của ông xã nắc tôi làm tôi sung sướng quá

Anh nói xóa clip rồi mà, sao còn đe dọa tôi?”
Nam tiến sát, rút từ túi áo một tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô – cảnh nhà hàng Ngọc Lan, tay hắn luồn dưới bàn, mép quần short Thư ướt át, ánh mắt cô đờ đẫn trong khoái lạc không mong muốn. Đêm qua, sau khi Hoàng đạp nát chiếc USB của Nam, cô đã tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt, nhưng sâu trong lòng, nỗi sợ vẫn bám riết, như một cái bóng vô hình không thể xua tan. Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Thấy Thư, hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy toan tính, “Thư, em tới rồi, tốt lắm, anh tưởng em không dám.” Hắn đứng dậy, bước tới, đôi giày da bóng loáng đạp lên lá khô phát ra tiếng “rộp rộp” khô khốc. Anh mặc chiếc áo thun trắng bó sát, tôn lên cơ ngực rắn chắc và bờ vai rộng, quần jeans xanh đậm ôm lấy đôi chân dài, dáng vẻ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Bây giờ, ngồi đây, chỉ nghĩ lại thôi mà lồn cô đã nóng ran, một dòng nước ấm âm ỉ rỉ ra, thấm qua lớp quần lót cotton trắng, làm cô giật mình co chân chặt hơn, “Sao mình vẫn ám ảnh vậy? Dưới ánh đèn đường lập lòe, Nam ngồi trên ghế đá, chiếc áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu ôm lấy thân hình cao gầy, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, từng làn khói trắng mỏng manh bay lượn trong không khí lạnh.